VĨNH BIỆT ÂN SƯ
Ni sư. Phước
Giác
(Nhân ngày lễ chung thất cố Ni trưởng
thượng Giác hạ HuỆ 29/08/2015)
Tôn
Sư ơi ! Vô thường giây phút ấy
Tưởng
chừng như không thể có bao giờ
Ấy
mà nay con cảm thấy bơ vơ
Mắt
ngấn lệ tuôn rơi không cầm được
Trời
ngừng chuyển thật quá ư vô phước
Đất
dưới chân sụp đổ tự bao giờ
Con
nghe hồn, buồn trống vắng ngẩn ngơ
Cây
xơ xác, xác xơ buồn ủ rũ
Chùa
Phổ Minh vẫn yên bình như cũ
Vẫn
trầm buồn theo tiếng mõ lời kinh
Thầy
vân du đã nhẹ gót đăng trình
Về
cảnh tịnh để môn sinh chờ đợi
Ân
sâu nặng, nghĩa tình Thầy cao vợi
Nói
làm sao – chờ đợi – biết làm sao
Ân
Sư ơi ! Dù vật đổi sao dời
Con
vẫn nguyện khắc ghi lời chỉ dạy
Trước
bão giông vô thường không dừng lại
Thầy
mặc nhiên an nghĩ cảnh Niết Bàn
Bỏ
đàn con ở lại chốn trần gian
Ôi !
đau xót tim con nghe quặn thắt
Trăng
gác núi, cảnh chùa buồn tĩnh mặc
Nói
gì đây, đau đớn quá Thầy ơi !
Chùa
Phổ Minh nay vắng bóng Thầy rồi
Trông
cảnh cũ, lá hoa buồn rơi rụng
Còn
đâu nữa, đấng Tôn sư phụng dưỡng
Mỗi
lần về, bên chiếc võng đong đưa
Lời
pháp âm, Thầy dạy cách ngăn ngừa
Vừa
khuyên nhủ, vừa truyền trao kinh nghiệm
Rồi
từ đó, con đem ra thực nghiệm
Y
như rằng, kết quả thật vô biên
Thế
là nay con xa cách mẹ hiền
Ôi!
Vĩnh biệt đấng Tôn sư khả kính.
Tạp chí Hoa Đàm số 24